fbpx

Tớ có nhiều điều tâm sự quá, mà chẳng biết nói cho ai bây giờ cả..

  • Hôm nay là một ngày, tớ cảm nhận rõ việc bị bỏ rơi nó tồi tệ đến như thế nào. Ngày mà chính ruột thịt của tớ quên mất tớ, tớ không dám chắc họ đã cố tình gạt tớ ra hay là chỉ vì những thú vui không thường trực của họ đã khiến tớ vô tình biến mất trong tâm trí họ. Ngày mà tớ đã biết, tớ chỉ quan trọng với một người vào một khoảng thời gian nhất định, và sau đó, chỉ còn một mình tớ, với mớ suy nghĩ ngớ ngẩn sinh ra từ ảo tưởng tâm hồn. Tớ đã chờ đợi, đã chuẩn bị, đã sẵn sàng cho mọi dự định, mọi ước hẹn và lời HỨA, nhưng phải chăng tớ lại đã kì vọng quá nhiều. Tớ không ba hoa vớ vẩn về việc yêu đương đâu, người thân của tớ kia kìa, họ còn nói dối tớ, những lời nói bông đùa nhưng khiến tớ tin tưởng tuyệt đối, và rồi tớ nhận lại một cái hẫng trong tâm. Chuyển qua với những người tớ ”coi là” thân, họ lại càng nhẫn tâm hơn như vậy, lời hứa hay lời hẹn của những người này, chẳng đáng tin như người thân của tớ, nhưng lại ngọt ngào đến khó cưỡng, chúng khiến tớ tưởng như rằng thật sự điều đó sẽ tới, sự mong đợi của tớ sẽ được đền đáp xứng đáng. Và một lần nữa, chỉ vì tớ dễ tin, rồi tớ lại được tắm nước lạnh, rồi khi tớ lạnh, tớ chỉ biết thấm mồ hôi tràn ra từ khóe mắt cho đến khi khô khan cả đáy lòng, một mình tớ.

Tớ sống như một người hoang tưởng

Lạ thật đấy, cho đến cuối cùng, tớ cũng chẳng biết mình còn mong đợi cái quái gì đến nữa, tớ đã bao giờ hỏi bản thân là vì điều gì khiến tớ cứ mãi như này chưa nhỉ, chắc là chưa. Nếu tớ có hỏi, nếu tớ có biết rõ mồn một câu trả lời, tớ sẽ lại xóa, rồi điền vào đó đáp án khác, đáp án tớ ham muốn có chứ không phải thực tại, tớ sống như một người hoang tưởng, hoang tưởng trên đống đổ nát của tư cảm, hoang tưởng trên hạnh phúc ảo mà tớ hằng mơ.
Khi tớ viết, tớ giải tỏa được nỗi uất ức, nhưng tớ càng viết, con chữ của tớ bắt đầu ngấm màu hi vọng, nhuộm đen cả một trời ước nguyện. Nỗi niềm của tớ chất chứa dài như dãy số Pi, nhưng tớ luôn vờ như mọi thứ đang diễn ra ổn định, thi thoảng tớ lại trở nên dở dở ương ương, cũng có thể một khắc sau tớ cười thỏa chí, rồi tích tắc nữa tớ lại im lặng, rơi vào khoảng trời riêng biệt, cách xa với tầng suy nghĩ của bạn bè xung quanh tớ.

Tớ share rồi tớ lại để "chỉ mình tôi"

Tớ cũng thấy tớ lạ, tớ vừa có thể cười nghiêng ngả, vừa có thể nức nở ngay đấy được, không phải tớ sống nhiều mặt, chỉ là tớ khó kiểm soát cảm xúc, bởi thế tớ đôi khi lỡ lời, lỡ phản ứng quá trớn, cũng khiến người khác không dễ chịu. Lướt facebook với muôn vàn dòng trạng thái nói hộ lòng, tớ chỉ lẳng lặng like rồi lướt tiếp, tớ sống nội tâm nhưng đôi lúc lại muốn phơi cho người ta nhìn thấy đống tơ vò trong tâm tớ, và thế tớ ấn share, share rồi lại vứt vào xó ”chỉ mình tôi”, và tớ tiếp tục lại thu mình lại trong vỏ bọc chỉ một mình. Và tớ sẽ viết vào những lúc tớ ấm ức nhất, tớ viết, tớ vui, tớ viết, tớ cười, tớ viết, tớ cảm thông cho tớ, và tớ viết, tớ viết để được ủi an.
Chà, tâm hồn tớ được vuốt ve bằng ngôn từ rồi này, dịu nhẹ và gần gũi thật đấy, cảm ơn tớ nhé, vì đã dịu dàng với bản thân!
Nhưng, tớ vẫn cần lắm, một cái ôm, chỉ một, ngay lúc này..

Đánh giá trị liệu tại BrainCare

Chúng tôi có đội ngũ chuyên gia tâm lý, bác sĩ nhiều năm kinh nghiệm đánh giá, tham vấn, trị liệu, chẩn đoán uy tín, mang đến lợi ích cho khách hàng. 

BrainCare hướng tới trở thành một trong những đơn vị dẫn đầu về lĩnh vực chăm sóc sức khoẻ tinh thần tại Việt Nam, làm thay đổi thói quen và nhận thức của người Việt Nam trong việc chú trọng sức khỏe tinh thần và tìm kiếm sự trợ giúp khi cần thiết. BrainCare “Vì cộng đồng hạnh phúc hơn từng phút giây”.

Đăng kí tư vấn

0 0 votes
Đánh giá bài viết
Subscribe
Notify of
guest
0 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
0
Would love your thoughts, please comment.x
()
x
Contact Me on Zalo